Ngày 12/1/2025, võ sư – nhà báo Đoàn Bảo Châu viết trên trang Facebook cá nhân bài “Tôi xin lỗi!”.
Thoibao.de trích lược và giới thiệu bài viết đến quý khán thính giả, nội dung như sau:
Vì hôm qua, cậu công an khu vực nói với vợ tôi rằng, tôi nên viết một bài xin lỗi chính quyền trước khi ra trình diện, thì chính quyền mới tha tội. Tôi đã gọi điện cho cậu ấy, hỏi nội dung bài xin lỗi thế nào, hướng dẫn để tôi viết, nhưng cậu ấy ậm ừ không nói. Thôi thì tôi tự nghĩ ra nội dung vậy. Nếu thấy tôi viết chưa đủ thì cứ nhắn tin, tôi sẽ bổ sung.
Tôi xin lỗi vì tôi là một công dân không lo lắng, bảo điều gì nghe nấy như các vị mong muốn. Tôi là một con người thực, mang trong đầu kiến thức của mình, tư tưởng của mình. Tôi không nhớ kỹ thuật giảng dạy hàng ngày ra rả trên loa phường, về các tư tưởng, chính sách đường lối sáng suốt của thiên đường Xã hội Chủ nghĩa.
Tôi xin lỗi vì tôi không phải là một thành viên phóng to, giống như mấy nhóm phóng viên của hơn 800 tờ báo, thành viên của một nền báo chí giả giáo, tức là mang tên báo chí, nhưng chỉ đơn giản là những cái loa tuyên truyền của chính quyền – Bảo viết thì viết, bảo im thì phải im.
Tôi xin lỗi vì tôi không phải là một võ sư như 99% võ sư ở Việt Nam, dạng võ sư không biết, không quan tâm tới chính trị, chỉ chờ ngân sách để hoạt động, dạy trò tập luyện, nhưng không bao giờ hướng dẫn theo một cách đơn giản và cao cả của Võ đạo, là bảo vệ người yếu thế trong xã hội.
Tôi xin lỗi vì tôi không phải là nhà văn như 99% nhà văn, tôi không chịu tay xin tài trợ từ ngân sách, không đốt lửa sáng tác để được ăn ở miễn phí, và cố gắng giảm bớt sản phẩm theo định hướng Xã hội Chủ nghĩa, không mất thời gian đi sinh hoạt để nịnh tác sản phẩm của nhau, xoa xuýt bản ngã bé nhỏ của nhau, và nâng cao protein lấy từ tiền thuế của dân, mà cả đời chả viết được dòng nào thực sự khai sáng cho đại chúng .
Tôi xin lỗi vì tôi không dùng mạng xã hội để khoe ăn chơi, khoe được sánh vai, xoa dịu má với các tầng lớp ưu tú, choáng sữa trong xã hội, những đại gia, những “trí thức” lẫy lừng trong chém gió, nhưng thực chất chẳng quan tâm gì tới vận mệnh đất nước, số phận dân đen.
Tôi xin lỗi bởi tôi không lo lắng ngồi đợi công an đến bắt, như cách các dư luận viên thuộc bộ tộc BODO nói, rằng, sao không “dám làm thì chịu”, chưa chi đã bỏ trốn.
Tôi xin lỗi bởi vì tôi đã trót tìm hiểu lịch sử, để tìm thấy chính quyền từ những ngày đầu đã mắc những sai lầm chết người trong Cải cách Ruộng đất, dùng bạo lực để giết tử cung và thi vị hóa chất giết chết cô ấy, thành một thứ thơ ca máu người, muốn dùng xác thịt đồng bào làm phân bón, và thờ những tội đồ sát nhân lớn nhất của nhân loại.
Nếu thực sự muốn đất nước thành một đất nước văn minh, hùng mạnh, và nếu còn muốn nhắc chữ “văn hóa” một đường hoàng và chính danh, thì các vị phải học, phải vượt lên giới hạn chế độ của chính mình.
Tôi xin lỗi bởi tôi trót bị choáng vào đầu những giá trị thông thường của nhân loại, như tự do, dân chủ, tự do ngôn luận, tự do báo chí.
Tôi xin lỗi vì tôi đã nhìn thấy trong thời gian đen của nhiều quan chức, chỉ là những vũ trụ đen tối của tham lam vật chất tầm thường, mà không hề có lý tưởng phục vụ dân tộc. Thứ nước yêu thích của các vị trí chỉ là một môi trường thứ hai mang lại lợi ích cho quyền lực và tiền bạc.
Các vị trí sau lý tưởng để kiếm lợi không chỉ cho mình, mà tài sản còn đủ dùng cho nhiều thế hệ về sau, và tôi nhận thấy đất nước này đúng là đã có ở thiên đường Xã hội Chủ nghĩa, chỉ có điều, đấy là thiên đường của các vị chứ không phải của dân đen.
Tôi xin lỗi vì tôi thấy xấu hổ, thấy vị trí đất nước tụt hậu so với thế giới, trong khi, tôi thực sự nhìn thấy năng lực, sản phẩm chất nền mạnh, dũng cảm, của một dân tộc chống ngoại xâm cả bao năm mà không được đồng hóa, không mất đi bản sắc của mình. Nhưng tôi đau đớn nhận thấy sự xuống cấp, tha hóa của một nền văn hoá dân tộc, đáng nhẽ phải sáng lộng lẫy trên mặt bằng chung của nhân loại.
Tôi xin lỗi vì tôi đã nhận thấy, ai mới thực sự là phản động trong xã hội này.
Thu Phương – thoibao.de